Header Ads

ad

ĐI TÌM CHÍNH MÌNH?


Chào các bạn,
Các câu “I am searching for myself” (tôi đang tìm chính tôi) hay “I have to find myself” (tôi phải tìm ra tôi) là những câu ta thường đọc được ngày nay. Có nghĩa là chúng ta thường cảm thấy mình đang đi lạc, không biết đường đâu, không biết mình đang đi về đâu, không biết mình muốn đi về đâu, không biết mình có mục đích gì…
Đây là cảm giác rất quen thuộc với nhiều người chúng ta, và nhiều người cho rằng đó là mình đang lạc mất chính mình.
Nhưng thực sự đó là mình đang đánh mất chính mình, hay chỉ là mình thiếu mục đích sống và do đó thiếu định hướng cho mình?
Nếu bạn sống mà cảm thấy thiếu mục đích sống, không có điều gì để nhắm đến, thì đương nhiên bạn cảm thấy như người đi lòng vòng trong thành phố mà không biết mình đi đâu, và đương nhiên là có cảm giác mình lạc lõng.
Nói vậy để ta thấy mục đích sống của mình rất quan trọng cho tâm trí của mình. Nhiều người có những mục đích sống rất giản dị: sống để lo cho các con đủ ăn đủ mặc học hành tử tế, sống để lo xây dựng gia đình vững mạnh, sống để làm thầy tốt cho các trò… Tất cả những mục đích này đều tốt và đều có thể giúp bạn thấy đường.
Ngay cả những đam mê nghệ thuật cũng là mục đích sống của nhiều nghệ sĩ.
Vấn đề của chúng ta là khi gặp bão tố, những mục đích này có thể không đủ sức giữ ta đứng vững. Mục đích “xây dựng gia đình” chẳng hạn, có thể suy sụp nếu có trục trặc tình cảm vợ chồng, mục đích nghệ thuật có thể chẳng nghĩa lý gì khi một người đang thất tình… Và đương nhiên là khi mất mục đích sống như thế, thì chúng ta lại rơi vào tình thế lạc lõng như trước.
Vì thế, chúng ta cần một mục đích sống trường tồn, có thể sống mãi trong cuộc đời vô thường nhiều thay đổi này.
Trong thời chiến tranh, người ta cực nhưng thật sự hạnh phúc, vì người ta có mục đích phục vụ đất nước – chiến đấu cho đất nước, bị thương vì đất nước, chết vì đất nước, chiến thắng cho đất nước, khải hoàn trong vinh quang của đất nước. Nói chung là điều gì đến với bạn cũng là “cho đất nước”. Cho nên người trong chiến tranh ít khi thấy lạc lõng để phải “đi tìm chính tôi.”
Nếu bạn có tâm Phật, bạn sẽ yêu loài người đau khổ. Nhìn qua cuộc đời một vòng chúng ta có thể thấy trần thế có nhiều nỗi khổ – đói, nghèo, tiền, tình, tài, tiếng, thắng thua, yêu ghét, được mất, khen chê, bệnh tật… Đủ thứ khổ cho mọi loại người. Nói chung là tham sân si làm cho đời người khổ.
Nếu bạn sống được với trái tim tĩnh lặng an lạc, vượt qua mọi khổ nạn trong tâm, và dạy lại cho mọi người cách sống như bạn, thì đó là mục đích giúp người thoát khổ. Mục đích này sẽ không bao giờ biến mất và bạn sẽ không bao giờ cảm thấy lạc lõng.
Đương nhiên bạn có thể nghĩ: “Tôi còn chưa đủ sức lo cho tôi hết khổ, còn lo cho ai được?”
Bạn có thể đau, có thể nghèo, nhưng vẫn không khổ, vì khổ là vấn đề của tâm trí, của một trái tim bị tham sân si vây bủa. Bạn có thể vượt khổ được ngay tức thì nếu bạn biết được trái tim Phật, trái tim tĩnh lặng vô biên, đang ở trong mình, mình chỉ cần cầm trái tim đó mà sống.
Trực chỉ chân tâm kiến tánh thành Phật (Chỉ thẳng tâm thật của mình, thấy bản tánh thật của mình, thành Phật).
Vấn đề của nhiều người chúng ta là nghe thì nghe vậy nhưng ta không tin điều ta nghe. Ta không thật tin trái tim Phật đang ở trong ta.
Đại lực. Sức mạnh lớn. Đúng vậy, bạn cần đại lực để có thể tin mạnh mẽ vào trái tim Phật của mình.
Nếu bạn không cảm thấy đủ mạnh, thì hãy tập trung vào nắm tay Phật Thích Ca (hay Quan Âm Bồ tát, hay một Bồ tát nào đó) trò chuyện cùng các vị mà đi trong ngày.
Hay nắm tay Chúa Giêsu mà đi trong ngày.
Nhờ các vị giúp bạn sống với trái tim tinh khiết đã có sẵn cho bạn.
Để làm gì? Để làm cho bạn hết khổ. Và thế gian bớt khổ.
Có một sự thật mà chúng ta không thể quên được. Đó là thế gian có nhiều đau khổ, chúng ta nên xót thương thế gian đau khổ để mà sống với Phật tâm trong ta.
Chúc các bạn từ bi vô lượng.
Trần Đình Hoành

No comments